Em Đam Mê Lắm! Nhưng… đọc đi rồi biết

Mỗi ngày tôi đều nhận được những tâm sự như thế.

Tôi vẫn tự hỏi tại sao những thế hệ trẻ của Việt Nam luôn mắc phải những câu hỏi lặp đi lặp lại, những vấn đề muôn thuở giống như di truyền vậy.

Để tôi kể các bạn nghe câu chuyện của tôi trước khi các bạn nói là có đam mê hay không.

7 tuổi tôi biết đến Game, tôi mê tới mức 8 tuổi quên mang cơm cho mẹ, 10 tuổi bị bố bắt đeo cái biển lười học ham chơi, 11 tuổi bế em đi chơi mà mải game em bò đi đâu mất, 15 tuổi đánh mất chiếc xe đạp nhật mới cóng, 16 tuổi bỏ 25 buổi học đi cày MU Hà Nội sau đó là 1 biến cố lớn và tôi bỏ game.

19 tuổi tôi học chơi guitar, không có đàn mà mượn mãi cũng ngại, tôi đi làm thêm 4 tháng để mua được cây guitar đầu tiên hơn 2tr. Sang năm sau định mua cây 7tr mà rồi nghĩ thế nào hốt luôn cây 699$. Sau 3 năm chơi guitar tôi bắt đầu dạy và quyết định ko theo chuyên ngành bên Bách Khoa để hết mình với âm nhạc, gia đình phản đối gay gắt nhưng tôi vẫn một mực giữ ý kiến của mình. 25 tuổi tôi bắt đầu bán guitar, 26 tuổi mở shop guitar đầu tiên rồi 26-27-28 tuổi tôi sập lần lượt 3 cơ sở bán guitar của mình

Tôi chơi guitar 1 thời gian, thấy guitar ko đủ làm sướng lỗ tai của tôi, 2011 tôi lao vào học hoà âm phối khí điện tử. 2013 nghĩa là sau 2 năm tôi mới có sản phẩm hoàn chỉnh đầu tiên, 2014 bán được sản phẩm đầu tiên, 2015 phát hành sản phẩm cho mình, 2016 bắt đầu kết hợp với các ca sỹ có tiếng, 2017 học edm, 2018 dựng kênh hướng dẫn fl studio và tới giò nó cũng sập tới 5-7 lần.

Đọc qua thôi ai cũng nghĩ tôi bị điên. À mà điên thật vì ít người tỉnh táo nào mà thất bại bằng ấy mà éo biết sợ lắm.

Thế nhưng.

Tôi là người sống hướng nội, ít bộc lộ cảm xúc, gia đình khi bé khó khăn và cũng ít được trò chuyện hay chia sẻ cùng bố mẹ. Tôi tìm được sự công nhận trong game, tôi chơi game rất giỏi, bạn bè đều thán phục, 12 tuổi, tôi sửa được máy tính và bắt đầu kiếm được tiền, 16 tuổi, tôi bắt đầu in đĩa MP3 cho các bạn đồng trang lứa, 18 tuổi tôi đi dạy kèm vi tính trong vùng, và giờ thì sản xuất âm nhạc trên máy tính với tôi nó là thứ quá đơn giản vì những nền tảng tôi đã có trong quãng thời gian “bết bát” vì game.

Tôi chơi guitar không giỏi, tiếp cận guitar lại sau. Quãng thời gian đó tôi nhận ra rằng mỗi người có 1 thế mạnh. Tôi rất điên khi chơi nhạc nên tôi tập trung vào nó chứ không tập trung quá nhiều vào chuyên môn. Sập 3 shop guitar giúp tôi nhận ra không phải ai cũng có thể giỏi toàn diện và giúp tôi sẵn sàng cho việc học kinh doanh (trước điều gì tôi cũng tự học và nó còn hiệu quả hơn đi học).

Tôi học edm khi khá muộn, tôi đã trải qua quá nhiều thời kỳ âm nhạc. Việc nắm bắt 1 xu hướng mới là 1 điều quá khó khăn. Thực sự tôi vẫn mê những thứ thuộc về bản chất và gốc rễ hơn, tôi cày kỹ từng mục trong FL Studio, hiểu chi tiết từng chức năng, công dụng và rồi sinh ra hàng tá thủ thuật, tôi mở kênh hướng dẫn, chia sẻ những gì mình học được. Mọi người quý mến và sau đó tôi phát hành sản phẩm, và tôi đã có những người ủng hộ sản phẩm của mình. Giờ tôi có 1 cộng đồng FL mạnh nhất VN với những người luôn hết mình với tôi. Với tôi đây là điệu thực sự thành công và mãn nguyện.

Các ban thấy được điều gì từ câu chuyện của tôi không? Tôi mê nhạc, mê máy tính và chưa bao giờ tôi đắn đo với đam mê của mình. Tôi cũng chẳng bao giờ hỏi mình sẽ được gì khi làm điều đó. Mọi thứ cứ dần đến với tôi.

Tôi đã phải đánh đổi điều gì để theo đuổi đam mê? Xung đột gia đình, tự lập tài chính, đánh đổi công việc, tiền bạc, danh tiếng. Còn bạn bạn đã làm điều gì để vỗ ngực nói “tôi đam mê”?

Đam Mê Không Có Nhưng Đâu Bạn Ạ!

VBK

Bình Luận